Bóng đen kia lóe lên một cái rồi lập tức chạy trốn, tôi không hề do dự, quơ tay cầm lấy một hòn đá rồi ném mạnh qua bên đó, mấy ngày gần đây gần như ngày nào cũng ném phù chú, độ chính xác cũng đã luyện đến không tệ lắm, người nó vừa mới nhảy ra, cũng coi như là rất trùng hợp, hòn đá tôi ném ra vừa lúc đập lên trên gáy của người nọ, chỉ nghe tên đó ai da một tiếng rồi ngã bịch từ trên cây xuống, té xuống đống tuyết dưới đất.

Bên cạnh vẫn còn có hơn mười người đứng xung quanh, trong tay đều cầm sẵn vũ khí, vừa mới thấy từ trên cây có một người rớt xuống, lập tức hò hét cùng nhau xông thẳng đến, cái cuốc cái xẻng cùng nhau ra trận, đập người nọ lăn lộn ra đất, vô cùng chật vật.

Nhưng mà tôi lại nhìn ra có gì đó không đúng, chạy đến quát bảo mọi người dừng tay lại, vội vàng cản ở phía trước những người này, người vừa mới từ trên cây ngã xuống cũng đã đứng dậy, trong tay còn đang cầm thứ gì đó, giống như chuẩn bị quăng ra ngoài.

- Mã Cửu, dừng tay!

Tôi cầm lấy một trường phù chữ Phá, quát lớn, ngay lúc nãy khi hắn ta vừa rơi xuống, tôi cũng đã mơ hồ nhận ra là hắn rồi, sợ những người trong thôn của tôi bị thiệt, mới vội vàng cản ở phía trước, ngăn cản hắn ta không được làm gì với mọi người.

Người này ngẩng đầu dậy, chỉ thấy hắn quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, trên mặt và những bộ phận lộ ra bên ngoài khác đều tràn đầy vết sẹo, nhìn sơ qua cũng đã làm cho người ta vô cùng sợ hãi, quả nhiên chính là tên Mã Cửu đã chạy trốn ngày hôm qua.

- Hắc hắc, mày cũng giỏi lắm đó, ném rất chuẩn.

Mã Cửu âm hiểm cười hắc hắc, trong giọng nói lộ ra vẻ dửng dưng không quan tâm, tay xoa xoa cái gáy, cứ đứng chân trần trên nền tuyết, không hề sợ lạnh một chút nào.

- Hừ, lúc nãy tôi cũng đã loáng thoáng đoán rằng là do ông giở trò, không ngờ đúng là ông thật, nói đi, lần này ông lại chơi trò gì mới nữa, có phải là lại vừa ý mấy khúc xương trắng của ông cụ nhà họ Vương không?

Tôi phất tay ý bảo mọi người lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Mã Cửu, đề phòng hắn ta đánh lén.

Mã Cửu âm trầm nhìn những thôn dân kia, giơ tay lên, một đống bột phấn màu đen xám rơi xuống dưới nền tuyết, phát ra từng đợt tiếng xèo xèo, tuyết đọng ở nơi đó lập tức tan chảy, tan ra thành một cái động lớn.

- Coi như mấy người mạng lớn, lúc nãy nếu như đống hóa cốt phấn này của ta bay ra ngoài, mấy người bọn mày cũng đừng mơ mà sống nổi, nhưng mà, coi như là nể mặt mũi của thằng cháu nhà họ Hàn này, tạm tha cho các người.

Mã Cửu nói khoác mà không biết ngượng, vừa nói vừa vỗ vỗ tay.

- Bớt nói nhảm đi, ai là cháu của ông hả.

Tôi nhướng mắt, cái tên này đã rất nhiều năm rồi không gặp lại, tại sao lại còn ba hoa như vậy chứ, nhưng mà cái hóa cốt phấn này của hắn ta nghe cũng khá là lợi hại đó, trong lòng tôi nghĩ thầm, nếu như lúc nãy hắn ta hất nó lên người của tôi, sẽ ra sao nhỉ?

Chắc hẳn hắn ta cũng khá là kiêng dè tôi đi, cho nên mới không dám ra tay với tôi, năm đó ông nội dùng một chiêu đã phá được pháp thuật của hắn, dùng đến chiêu thứ hai thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn luôn, tên này chắc là đã bị hù cho sợ vỡ mật, tuy là trong lòng vẫn còn oán độc, nhưng mà bây giờ đứng ở trước mặt tôi cũng phải cố ý giả bộ làm một gương mặt khác, thật ra trong lòng cũng đã sớm hận không thể lập tức giết chết tôi ngay rồi.

Nghĩ như vậy, tôi lại nở nụ cười, giống như tùy ý tiện tay mà quăng ra một tấm phù chữ Phá, vừa khéo đánh lên trên thân của một cây tùng ở bên cạnh, lập tức nghe một tiếng đùng thật lớn, cây tùng kia lay động không ngừng, sau đó lại có vài tiếng vang rắc rắc, không ngờ đã bị gãy ngang!

Phía sau lại truyền đến một trận tiếng kinh ngạc, tôi cũng đã quen từ lâu rồi, tùy tay lại nắm lên hai tấm phù chữ Phá, cầm trong tay lật qua lật lại nhìn, nhe răng cười với Mã Cửu:

- Nói đi, ông làm ra mấy con sâu kia là có ý gì hả, lại nhịn không được muốn hại người à?

Mã Cửu cười ha ha nói:

- Lần này nhóc con mày hiểu lầm ta rồi, ta chỉ biết luyện cốt chế dược, là bởi vì muốn cứu người, tại sao sẽ đi hai người chứ, huống chi cái chuyện nuôi sâu này càng không có liên quan gì đến ta cả, hôm nay ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua nơi này, đứng lại nhìn xem trò vui mà thôi, mày cũng đừng có ăn nói bậy bạ, vu oan trong sạch của người khác.

Tôi “phi” một tiếng, mắng:

- Mẹ bà nó ông còn có trong sạch nữa sao? Cái thứ đồ không biết xấu hổ, ông...

Tôi vừa nói dứt lời, Vương béo đột nhiên đứng ở đằng sau tôi la lên:

- Tiểu Thiên, không xong, cậu cậu cậu bên cạnh cậu kìa....

Tôi sửng sốt, lập tức quay đầu qua nhìn, đã thấy một đống tuyết đọng ở bên cạnh đã bị hòa tan, đang dùng tốc độ cực nhanh mà tràn về phía chỗ tôi đang đứng ở bên này, nhìn kỹ lại thì đóng tuyết kia không ngờ lại có màu xám đen, đúng là màu của hóa cốt phấn Mã Cửu đã từng rải ra lúc nãy.

Tôi lập tức nổi giận, cái tên này lại dám âm thầm đánh lén tôi!

Tôi nhảy vèo một cái ra thật xa, tránh khỏi vị trí đó rồi tức giận nói:

- Tật xấu khó sửa, ông đi chết đi!

Lúc này tôi cũng không nói nhảm nhiều với hắn ta nữa, giơ tay ra đánh thẳng một quyết chữ Phá, bay thẳng về phía Mã Cửu, Mã Cửu híp mắt cười lạnh một tràng thật dài, đột nhiên ngửa người ra sau, quyết chữ Phá dán sát vào người của hắn rồi bay ra ngoài, vừa khéo lại đánh lên trên một thân cây, đùng đùng, cái cây kia đã bị đốn ngã.

- Hừ, mấy năm không gặp bản lĩnh cũng không tệ, nhưng mà mày cũng không phải dễ dàng thắng ta như vậy đâu, lần trước nếu như không phải do ta khinh thường, ông nội của mày cũng sẽ không...

Tôi không đợi hắn ta nói hết câu, tùy tay lấy ra nắm một quyết chữ Phá, có chừng bảy tám cái, tôi thật sự hận thấu xương tên khốn kiếp này, tôi cũng không tin là hắn ta có thể tránh thoát được toàn bộ!

Một đống quyết chữ Phá bay ra ngoài cùng một lúc, giống như thiên nữ tán hoa, bao phủ lấy cả người của hắn, sắc mặt của Mã Cửu trầm xuống, đột nhiên lăn ra ngã nhào dưới nền tuyết, mượn thế lăn tròn một cái, muốn trốn đi, tuy là hắn ta phản ứng rất nhanh nhẹn, nhưng vẫn không có cách nào tránh được hết tất cả, có hai quyết chữ Phá đánh trúng, một cái thì đánh lên tay trái của hắn, một cái sượt ngang qua đùi của hắn rồi bay đi, chỉ thấy hắn ta kêu to một tiếng, lập tức bị đánh bay nghiêng ngả ra ngoài, lăn liên tục không ngừng trên nền tuyết một đoạn khá xa, đợi đến khi đứng dậy, cánh tay đã không nâng lên được nữa, khi đi đứng cũng không còn linh hoạt được nữa.

- Nhóc con giỏi lắm, ra tay còn tàn nhẫn hơn ông nội của mày nữa, có ngon thì mày lại đây với ta!

Hắn ta nói xong đã lập tức xoay người co chân chạy trốn, tuy là có hơi khập khiễng, nhưng mà tốc độ vẫn còn rất nhanh.

Tôi quay đầu nói to với mấy người chú Vương:

- Mọi người đi về trước đi, nơi này giao cho tôi, nhớ kĩ, đừng có chạm vào bất cứ thứ gì trong khu mộ này đó.

Hô xong câu này, tôi cũng không để ý nhìn xem bọn họ như thế nào, xoay người bắt đầu nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà Mã Cửu vừa mới chạy đi,

Nếu để lại tên này thì sớm muộn gì cũng đều sẽ trở thành tai họa, nếu lần này đã gặp được, vậy thì phải diệt cỏ tận gốc, nếu không thôn dân trong núi này còn phải bị hắn ta làm hại nữa.

Tuyết đọng trong núi rất dài, Mã Cửu chạy ở đằng trước cũng thất tha thất thểu, nhưng mà cái tên này vừa chạy còn vừa không ngừng vứt cái hóa cốt phấn kia ra phía sau, tuyết trắng tinh đọng lại vừa gặp phải hóa cốt phấn, lập tức nhanh chóng hòa tan ra, thay đổi màu sắc, tôi ở đằng sau vừa đuổi theo còn vừa phải chú ý sẵn sàng né tránh đi những tuyết độc bất cứ lúc nào, tuy là nhẫn huyết ngọc có thể bách độc bất xâm, nhưng mà tôi cũng không nghĩ rằng bản thân của mình cũng là bách độc bất xâm luôn, lúc này khi cứu người dân kia, tim tôi cũng đã đánh trống liên hồi.

Cứ như vậy, hai người chúng tôi một người trốn một người đuổi, rất nhanh đã chạy ra khỏi khu vực của khu mộ kia rồi, bắt đầu chạy xuống một con dốc ngắn, nơi đó địa hình còn thấp hơn, tuyết đọng càng dày, chạy một lát tôi đã có cảm giác chạy không nổi nữa, hơn nữa còn càng chạy càng xa, cái tên Mã Cửu này có thể chạy thẳng một đường, nhưng mà cứ chế tạo ra chướng ngại vật khắp nơi, làm cho tôi phải chạy vòng tới vòng lui.

Nhìn Mã Cửu chạy càng lúc càng xa, trong lòng tôi cũng sốt ruột, lại đột nhiên vỗ trán một cái, mắng thầm chính mình ngu ngốc, tuy là tuyết ở phía trước đã có độc, nhưng mà cũng đã tan ra một đống lớn, rất dễ dàng rửa sạch mà.

Tôi vội vàng lấy ra quyết chữ Phá, hét lớn một tiếp, một chuỗi bay nhanh ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang lên liên tục, tuyết ở xung quanh bị nổ cho bay lung tung, bay đầy trời, không ngờ đã bị tôi dùng cách này nhanh chóng mở ra một con đường.

Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, đã không còn tuyết đọng cản chân, và phiền phức của hóa cốt phấn, tôi rất nhanh đã đuổi kịp, Mã Cửu quay đầu lại nhìn thấy tôi đuổi theo càng lúc càng gần, sắc mặt đột nhiên thay đổi kịch liệt, lập tức đẩy nhanh tốc độ lên, nhảy sang một sườn núi ở bên cạnh.

Hừ, lần này muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy, tôi chạy theo hắn ta đến sườn núi, lần này hóa cốt phấn của Mã Cửu hình như đã dùng hết rồi, có lẽ hắn cũng đã nhìn ra hóa cốt phấn chẳng khác nào đang giúp tôi thanh lí sạch đống tuyết động kia cho nên không thèm rải ra nữa, chỉ lo cúi đầu chạy trốn.

Dần dần, khoảng cách giữa hai người bọn tôi càng lúc càng ngắn đi, nhưng mà cũng càng chạy càng chậm dần, tôi cũng đã thở hổn hển, rượt đuổi trên nền tuyết như thế này hoàn toàn khác xa với những lúc leo núi bình thường, phải tốn sức lực hơn hấp mấy lần, nếu như không phải có tinh thần kiên cường chống đỡ tôi đuổi theo, tôi cũng phải nghi ngờ tôi có thể chạy một đoạn xa như vậy ở trong tuyết không nữa, quay đầu lại nhìn xem, gần như là đã chạy hết một cái đỉnh núi.

Địa thế đằng trước đã dần dần trở nên bằng phẳng lại, Mã Cửu chạy mãi chạy mãi, đột nhiên kêu la thảm thiết, thân thể đột nhiên ngã gục xuống đất, nằm ở trong đống tuyết không ngừng giãy dụa, giống như là không bò dậy nổi vậy.

Trong lòng tôi vừa động, vội vàng cắn chặt răng, không thèm để ý đến tất cả mà đuổi theo qua đó, trong lòng lại nghĩ, cái tên này không lẽ là đã đạp trúng con rắn độc đang ngủ đông trong khe đá hay sao?

Tôi chân cao chân thấp chạy đến gần đó, lập tức nhìn thấy Mã Cửu nằm sấp trong tuyết, mặt úp xuống đất, còn đang giãy dụa không ngừng muốn bò dậy, tôi dừng bước, thở hổn hển nói:

- Cái tên khốn kiếp nhà ông, ông có ngon thì chạy nữa đi, sao không chạy nữa đi hả? Làm nhiều chuyện xấu đến vậy, là Sơn Thần kéo chân ông à? Ông...

Tôi còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy có chỗ gì đó không đúng lắm, tôi lập tức ngậm miệng lại, trong tai nghe thấy bên trong đống tuyết đọng ở xung quanh hình như có tiếng động khe khẽ truyền đến, tôi vội vàng xoay người nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy tuyết đọng ở xung quanh không ngờ bắt đầu rung lên rào rạt, giống như là, chuẩn bị có con quái vật gì đó sắp sửa từ trong tuyết nhảy ra vậy đó.

- Mã Cửu, ông, ông làm cái quái gì đó, ông mau đứng dậy...

Tôi tập trung tinh thần đề phòng, quát một tiếng với Mã Cửu, nhưng mà tôi vừa gọi xong một tiếng, Mã Cửu đột nhiên không nhúc nhích nữa, trong lòng tôi hoảng sợ, đang định lại gần xem xét, lập tức nghe thấy Mã Cửu đột nhiên cười lạnh hắc hắc hắc liên tục, cười đến mức cả người đều run rẩy....

- Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc... Thằng chó nhà họ Hàn kia, nếu mày đã dám đuổi theo đến tận chỗ này, vậy thì hôm này chỗ này chính là mồ chôn của mày rồi....

Trong lòng tôi đột nhiên hoảng sợ, cái giọng nói này, lại không phải là của Mã Cửu.

Tôi đột nhiên xoay người, nhìn cánh đồng tuyết rộng lớn la lên:

- Là ai giả thần giả quỷ, lăn ra đây!

 

0.10665 sec| 2438.094 kb